Chương 1: Chào mừng đến thế giới mới
Câu chuyện này không chỉ nói về một trò chơi. Nó là về con người—niềm vui và bất hạnh, đau khổ và sung sướng, thành công và thất bại. Một hành trình của những kẻ bình thường, từng bước tiến đến vinh quang.
Năm 2070.
Công nghệ thực tế ảo vẫn chưa đạt đến độ hoàn mỹ. Các trò chơi đình đám vẫn mắc kẹt trong những giới hạn cũ: nhân vật di chuyển thô cứng, độ trễ thao tác khiến cảm giác chiến đấu thiếu chân thực, còn yếu tố nhập vai—cái gọi là “hòa mình vào thế giới ảo”—vẫn chỉ là một giấc mơ xa vời.
Tôi biết điều đó.
Tôi đã sống trong thế giới game đủ lâu để hiểu giới hạn của chúng.
Tôi là Zan, một học sinh trung học năm hai tại trường Hi Vọng. Mỗi ngày của tôi đều trôi qua như một vòng lặp: lên lớp, làm bài tập, về nhà bật máy tính và đắm chìm vào những trận chiến ảo. Tôi không giỏi thể thao, không thích giao tiếp, nhưng trong game, tôi là một chiến binh, một pháp sư, một kẻ chinh phục.
Màn hình máy tính phản chiếu gương mặt mệt mỏi của tôi.
“Mạng hôm nay lại lag rồi…” Tôi lẩm bẩm, gõ nhẹ lên bàn phím ba lần—một thói quen nhỏ mỗi khi cảm thấy căng thẳng.
Tôi lướt qua danh sách các trang web yêu thích, tìm kiếm chút gì đó mới mẻ giữa hàng loạt tin tức nhàm chán. Rồi một tiêu đề lạ lọt vào mắt tôi trên diễn đàn "DeepDive"—một nơi chuyên chia sẻ những tin đồn kỳ quái về công nghệ và game.
[CHRONICLES OF CAELTHARION – Bạn có tin vào điều không tưởng?]
Tôi nhướng mày. Chưa từng nghe đến cái tên này bao giờ. Một studio indie mới chăng?
Tôi nhấp vào chủ đề. Không có bài viết quảng cáo hay danh sách tính năng. Chỉ có một đường link, kèm theo một dòng chú thích đơn giản:
"Không phải trò đùa. Xem đi rồi tự rút kết luận."
Bản năng bảo tôi bỏ qua. Mấy trò lừa đảo trên mạng đâu có thiếu. Nhưng cũng như mọi lần, sự tò mò chiến thắng. Tôi nhấp vào link.
Màn hình mở ra.
Và lúc đó thế giới nín thở.
—Chronicles of Caeltharion.
Một thành phố hùng vĩ mọc lên giữa biển mây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ những mái vòm bằng bạc. Dưới lòng đất, những tàn tích cổ đại bị nuốt chửng bởi rễ cây khổng lồ, nơi ánh sáng nhợt nhạt le lói giữa những bức tường đá đẫm hơi ẩm. Trên chiến trường hoang vu, hai chiến binh đối mặt nhau—một kẻ giáp trụ bạc, một kẻ áo choàng đen với ánh mắt như ngọn lửa xanh cháy âm ỉ.
Khi thanh kiếm của chiến binh giáp bạc chém xuống, từng tia lửa bắn ra, phản chiếu ánh sáng một cách quá chân thực. Gió xé qua từng nếp vải, bụi bốc lên mờ mịt dưới mỗi bước chân. Gương mặt hắn nhăn lại vì căng thẳng, bàn tay siết chặt chuôi kiếm như đang cầm một vật có thật.
Rồi pháp sư áo đen lùi lại, đôi mắt sáng rực lên. Không cần niệm chú, chỉ một cái phất tay—lửa bùng nổ. Không phải những quả cầu lửa đơn giản thường thấy trong game. Ngọn lửa thật sự lan rộng, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi, tạo thành một cột lửa cao đến tận bầu trời.
Tôi nghe thấy hơi thở mình gấp gáp.
Không, đây không thể là một trò chơi.
Không công nghệ nào có thể tái tạo được chuyển động này.
Và rồi màn hình tối sầm.
Một giọng nói trầm thấp vang lên, đứt quãng như vọng lại từ một nơi xa xăm:
"Chào mừng bạn đến với thế giới mới."
Tên của trò chơi hiện ra trong một phông chữ kim loại lạnh lẽo.
[Chronicles of Caeltharion]
Và thế giới bùng nổ.
Chỉ trong vòng một giờ, mạng xã hội ngập tràn những thuyết âm mưu.
"Đây là AI tạo ra à?"
"Có phải một studio bí mật nào đó đang thử nghiệm công nghệ mới?"
"Nếu là thật, đây sẽ là bước ngoặt của ngành công nghiệp game!"
Những người trong ngành game cũng không thể giữ im lặng. Nhiều chuyên gia đã phân tích đoạn video, cố tìm ra dấu hiệu của CGI hay hiệu ứng giả lập, nhưng tất cả đều đi vào ngõ cụt. Từng khung hình, từng chuyển động—tất cả đều quá thật.
Và quan trọng nhất: không có thông tin về nhà phát triển.
Không có lịch sử, không có lời giới thiệu, không một manh mối nào về ai đã tạo ra trò chơi này.
Chỉ có một thứ duy nhất tồn tại: nút Thanh Toán.
Tôi nuốt khan. Tim đập thình thịch. Tay tôi run lên khi rê chuột đến đó.
Tôi không quan tâm đây có phải một cú lừa hay không. Tôi không quan tâm nó có thật hay không.
Tôi chỉ biết một điều.
Từ giây phút này, cuộc đời tôi sẽ không còn như trước nữa.
Click.
Điện thoại rung liên tục.
Tôi liếc nhìn màn hình—group chat "DSP" sáng trưng với hàng tá tin nhắn mới.
Tôi không phải người duy nhất cảm thấy như vậy.
Sheh: "Chúng mày xem trailer Chronicles of Caeltharion chưa?!? Ảo vãi ln!!!"*
Fis: "Mày có định mua không???"
Sheh: "Chứ còn gì nữa!!! Game này mà real tao cày ngày cày đêm luôn!"
Tom: " Mấy đứa bị hype quá rồi. Kiểu này dễ toang lắm."
Tom: "Không có info NPH, không có dev, chỉ có đúng cái trailer xịn xò."
Sheh: "Nhưng nhìn đồ họa với gameplay kìa! Chẳng phải chúng mày lúc nào cũng mơ về một game chân thực như thế này sao?"
Tom: "Ờ thì… đúng là trông cũng hấp dẫn thật."
Sheh: " T cá là toàn bộ cộng đồng game thủ sẽ đổ xô vào game này.”
Tôi mỉm cười, ngón tay lướt trên bàn phím.
Zan: "T đã mua rồi."
Nhóm chat đột nhiên im lặng.
Năm giây.
Mười giây.
Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt há hốc mồm của Sheh ngay lúc này.
Sheh: "MÀY MUA THẬT RỒI Á???"
Tom: "Tụi mình còn chưa biết game này có real hay không mà!?"
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình. Tim tôi vẫn còn đập nhanh sau khi nhấn nút đặt hàng. Một phần trong tôi cũng băn khoăn—liệu đây có phải một quyết định điên rồ?
Nhưng sâu bên trong, tôi cảm nhận được một điều gì đó.
Như thể… trò chơi này không chỉ đơn thuần là một game.
Zan: "Tao không biết, nhưng có cảm giác… nếu đây là thật, nó sẽ thay đổi cả thế giới."
Sheh: "Mày liều thật… nhưng thôi, chơi thì chơi! Tao cũng đặt hàng luôn đây!"
Tom: "Thôi được rồi, tao cũng sẽ thử xem sao."
Fis: "Được lắm, vậy tụi mình sẽ lập party chứ?"
Zan: "Dĩ nhiên rồi. Mục tiêu: TOP 1 server!"
Sheh: "T ỦNG HỘ!! CHIẾN THÔI ANH EM!!!"
Tôi đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu.
Một tháng chờ đợi có lẽ sẽ dài đằng đẵng… nhưng tôi biết, khi ngày đó đến, một hành trình vĩ đại sẽ bắt đầu.
Một tiếng ting vang lên từ máy tính. Tôi liếc nhìn màn hình.
[Xác nhận đơn hàng thành công.]
Bên dưới là một dòng chữ nhỏ, màu đỏ thẫm.
Tôi nheo mắt, cố gắng đọc rõ hơn.
Bạn đã được chọn. Tôi chớp mắt, cảm giác như có thứ gì đó siết chặt trong lồng ngực. 'Bạn đã được chọn'... Là sao?
Tôi cứ trò chuyện với đám bạn, quên cả thời gian rồi thiếp đi lúc nào không hay. Tiếng chuông báo thức vang lên, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ.
Tay tôi lần mò tìm điện thoại, chạm vào màn hình, rồi ngay lập tức nhắm mắt lại.
Ba giây sau—
RẦM!
Cánh cửa phòng bật mở.
"Việt! Đừng có ngủ nướng nữa!"
Một cú đập trời giáng rơi thẳng xuống lưng tôi.
"Ầyyyy! Em dậy rồi, dậy rồi!"
Tôi lăn một vòng để tránh đòn tiếp theo, mắt nhắm mắt mở nhìn về phía “hung thủ.”
Đứng đó là Linh, chị gái tôi—người tuyệt đối không nhân nhượng với thói quen ngủ nướng của tôi.
"Nhanh lên! Nếu không thì tự lo bữa sáng đi."
Chỉ cần nghe thấy hai chữ "bữa sáng," tôi bật dậy ngay lập tức.
Ba phút sau, tôi lê thân xuống phòng bếp.
Một đĩa trứng ốp-la và bánh mì nướng đã đợi sẵn trên bàn. Linh ngồi đối diện, tay cầm tách cà phê, liếc tôi một cái.
"Nhìn mày có vẻ thiếu ngủ."
"Thức khuya xem trailer game." Tôi ngáp dài.
Linh nhướn mày. "Lại game nữa à? Bộ mày không chán sao?"
"Chán? Không có game thì chán chết mất!" Tôi vừa nói vừa cắn một miếng bánh mì. "Nhưng lần này là một trò chơi hoàn toàn khác! Chị có thấy trailer của Chronicles of Caeltharion chưa?"
Linh nhún vai. "Thấy rồi. Đẹp thật, nhưng có gì đặc biệt đâu?"
Tôi suýt sặc. "Có gì đặc biệt á? Chị không thấy sao? Đồ họa, chuyển động, mức độ chân thực… chưa từng có trò nào làm được như vậy!"
Chị tôi cười nhạt. "Thế em có chắc nó là thật không? Hay chỉ là một màn quảng cáo lừa đảo?"
Tôi im lặng.
Sự thật là… tôi cũng không biết. Không ai biết. Nhưng có một điều tôi chắc chắn—tôi muốn tin vào nó.
Thế nên, tôi đã đặt hàng trước.
Linh không nói gì thêm, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của chị.
Chị ấy luôn như vậy—lo lắng mà không nói ra.
Tôi biết sau khi cha mẹ mất chị đã phải bỏ giấc mơ học đại học để đi làm. Có những lúc chị làm hai công việc cùng lúc để lo cho tôi. Nhưng dù có vất vả đến đâu, Linh cũng chưa từng phàn nàn. Chỉ có điều… tôi hiểu. Chị không thể chấp nhận việc tôi đặt hết niềm tin vào một thứ chưa chắc đã có thật.
Với chị, cuộc sống không phải là một giấc mơ.
Với tôi, có lẽ, đây là cơ hội duy nhất để biến giấc mơ thành sự thật.
Chỉ có một vấn đề duy nhất:
Tôi còn chưa nói với Linh rằng tôi đã bỏ hết tiền tiết kiệm để mua bộ VR mới nhất.
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn, cố gắng lờ đi ánh mắt sắc bén của Linh. Dù chị ấy chưa nói gì, tôi có linh cảm rằng nếu còn tiếp tục nói về game, tôi sẽ bị tra hỏi đến cùng.
Tốt nhất là đánh lạc hướng.
Tôi hắng giọng, đổi chủ đề một cách trơn tru như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Nghe nói văn phòng của chị có một sếp trẻ tuổi mới đến, phải không? Nghe nói anh ta đẹp trai lắm, liệu chị của em có dính vào lưới tình không đây?"
Linh khựng lại một giây, rồi nhấp một ngụm cà phê, liếc tôi một cái đầy vẻ mày hết chuyện để nói rồi hả?
"Lắm chuyện. M cứ lo học cho xong đại học đi rồi còn nuôi lại chị nữa."
Tôi cười hì hì. "Ý chị là chị không phản bác chuyện ảnh đẹp trai à?"
Linh khựng lại một giây, rồi nhấp một ngụm cà phê, liếc tôi một cái đầy vẻ "Mày hết chuyện để nói rồi hả?"
"Lắm chuyện. M cứ lo học cho xong đại học đi rồi còn nuôi lại chị nữa."
Tôi cười hì hì. "Ý chị là chị không phản bác chuyện ảnh đẹp trai à?"
Chị tôi đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn. "Mày muốn ăn sáng trong yên bình hay muốn ăn đòn?"
Tôi lập tức cúi đầu, vùi mặt vào đĩa trứng ốp-la.
Sống sót trước cơn giận của Linh là một nghệ thuật, và tôi—một kẻ nhiều năm kinh nghiệm—biết khi nào nên dừng lại.
Nhưng khi nhìn chị, tôi vẫn không thể dập tắt suy nghĩ trong lòng.
Tôi muốn chị cũng có được hạnh phúc của riêng mình.
Ít ra, cũng nên ích kỷ một chút, thay vì lúc nào cũng chỉ cố gắng vì tôi.
"Dù chị không nói, tôi biết chị đã bỏ lỡ rất nhiều thứ vì tôi."
Tôi vừa cúi đầu ăn thêm một miếng bánh mì thì liếc mắt nhìn đồng hồ—
Chết cha!
Chỉ còn 20 phút nữa là vào học!
Tôi bật dậy như một cái lò xo, lao thẳng về phòng với tốc độ ánh sáng, vừa chạy vừa hét:
"Em đã bảo chị nhớ gọi em dậy sớm rồi mà! Nay là khai giảng đó!"
Phía sau lưng, Linh vẫn điềm tĩnh nhấp một ngụm cà phê, không thèm quay lại:
"Ai bảo mày ngủ như chết?"
Tôi suýt nghẹn.
Không còn thời gian tranh cãi! Tôi vơ vội đồng phục, thay đồ trong tốc độ kỷ lục, quăng sách vở vào cặp rồi lao ra khỏi phòng như một cơn lốc.
Linh ngẩng lên nhìn tôi một giây, khóe môi hơi nhếch lên như thể muốn cười nhưng cố nhịn.
"Chạy cẩn thận. Mà nếu muộn thì đừng trách ai đấy."
Tôi nghiến răng.
"Chị đúng là ác ma mà!"
Không chần chừ thêm, tôi lao ra cửa như thể phía sau có quái vật đuổi theo.
Một ngày khai giảng tuyệt vời đang chờ đón tôi… theo cách tệ nhất có thể.
Chết tiệt! Mình đến muộn mất!
Tôi vừa chạy vừa than vãn, tim đập thình thịch, chân lao thẳng về phía cổng trường.
Vừa kịp lúc.
Tôi thở hổn hển khi bước vào sân, buổi khai giảng chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu.
"Bây giờ mới đến à? Ngủ ngon không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Tôi quay lại, thấy Vũ thằng bạn chí cốt của tôi từ khi vào cấp ba. Hai đứa gắn kết nhờ sở thích chơi game, và kể từ đó, chẳng có trò nào hot mà bọn tôi không bàn luận với nhau.
Tôi lườm nó. "Ngủ ngon cái đ gì! "Mày xem trailer Chronicles of Caeltharion chưa? Tao xem trên diễn đàn cả đêm qua nên sáng nay mới đi muộn đây!"
. "À, game mới ấy hả? Tao xem rồi! Trông hay vãi lúa nhỉ?"
. "Không chỉ hay đâu, mà là đỉnh của chóp! Bọn trên diễn đàn đang sốt xình xịch vì nó đấy! Tao nghe nói—"
BỐP!
Một cú đập vào lưng khiến tôi chao đảo.
"Ê! Mới khai giảng mà hai ông tướng đã buôn game rồi hả?"
Tôi quay ngoắt lại. Lan khoanh tay, ánh mắt nửa cười nửa trách. Con nhỏ này cùng lớp với tôi từ năm ngoái, học giỏi, đáo để, và mê game chẳng kém ai. Mỗi lần tôi với Vũ bàn chuyện game, nó đều nhảy vào hóng hớt.
Tôi nhăn mặt. "Trời ạ, bà dọa tôi đứng tim luôn đấy!"
Tôi nhướng mày. "Thế bà xem chưa mà nói?"
Lan khoanh tay, gật đầu chắc nịch. "Tôi xem rồi! Có phải cái game đang hot trên mạng không?"
Tôi cười đắc ý. "Tôi đặt mua game rồi đấy."
Cả Vũ lẫn Lan đều há hốc mồm, đồng thanh kêu lên: "Ể!!!"
Vũ trợn mắt. "Mày nghiêm túc à? Game này kèm mũ VR, đắt lắm đấy! Lỡ đâu lại là scam thì sao?"
Tôi nhún vai, tỏ vẻ bất cần. "Mặc kệ! Một khi đã đam mê thì tiền nong chỉ là con số thôi!"
Lan bĩu môi. "Nói hay lắm! Nhưng mà ông có chắc nó đáng không? Trò này còn chưa ra mắt chính thức, lỡ đâu lại là bom xịt thì sao?"
Tôi lắc đầu. "Không đời nào! Trên diễn đàn, mấy ông beta tester đều khen nức nở! Họ bảo đây là game VR chân thực nhất từ trước đến nay, cảm giác cứ như bước vào một thế giới khác!"
Vũ vẫn chưa hết nghi ngờ. "Nhưng VR mà sống động quá thì cũng đáng sợ lắm đấy! Hai người có nhớ cái vụ năm ngoái không? Một game VR lỗi thuật toán làm người chơi bị kẹt trong game gần một tuần liền!"
Tôi bật cười. "Ôi dào, đấy là do hệ thống của họ yếu kém. Chronicles of Caeltharion khác hoàn toàn! Hệ thống AI xử lý vật lý và cảm giác trong game nghe bảo là đỉnh cao, y như thế giới thật luôn! Mà quan trọng là không ai biết studio nào đứng sau phát triển game này, bí ẩn vãi luôn!"
Lan nhướn mày. "Thế lại càng đáng ngờ đấy! Một tựa game khủng thế này mà không có bất kỳ thông tin nào về nhà phát triển à? Lỡ đâu là tổ chức nào đó thử nghiệm công nghệ gì đó mờ ám thì sao?"
Tôi giơ điện thoại lên, mở trang đặt hàng, khoe với cả hai. "Đây! Hàng chính hãng, có chứng nhận đàng hoàng! Ngày mai là game phát hành, tôi sẽ là một trong những người đầu tiên bước vào Caeltharion!"
Cả hai nhìn nhau, rồi đồng loạt thở dài.
Vũ lắc đầu. "Thôi được rồi, để xem m có bị lừa không. Nếu game hay thật thì tao cũng sẽ chơi!"
Lan gật gù. "Ừ, nếu thấy ổn thì báo bọn tôi, đừng có chết dí trong game luôn đấy!"
Tôi cười lớn. "Yên tâm! Nếu tôi không nhắn tin lại thì có nghĩa là tôi đang chìm đắm trong một thế giới khác rồi!"
Cả ngày hôm đó, tôi và hai đứa kia chỉ bàn luận về Chronicles of Caeltharion. Từ đồ họa, gameplay đến những lời đồn đoán về cốt truyện, không chuyện gì là bọn tôi không lôi ra phân tích. Đến lúc tan học, tôi chào tạm biệt Lan và Vũ rồi rảo bước về nhà, trong đầu vẫn còn phấn khích vì trò chơi sắp phát hành.
Nhưng đúng lúc đó, tôi bỗng khựng lại.
Phía xa, chị Linh—chị gái tôi—đang đứng cạnh một người đàn ông lạ mặt. Hắn khá cao, tóc gọn gàng, gương mặt trông lịch lãm, thậm chí có chút nghiêm nghị. Cả hai dường như đang trò chuyện rất tự nhiên.
Ồ, chuyện gì đây? Chị mình đang hẹn hò à?
Sự tò mò nổi lên, tôi vội núp vào sau một gốc cây gần đó, len lén quan sát.
Chị Linh hơi nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút khách sáo. Nhưng tôi nhận ra tay chị hơi siết chặt quai túi, như thể đang giấu đi một chút bối rối.
"Trưởng phòng, rất cảm ơn anh lần trước đã giúp tôi. Giờ anh lại còn đưa tôi về nữa, thật ngại quá..."
Người đàn ông ấy mỉm cười nhẹ, giọng trầm ấm. "Không có gì đâu. Hôm trước tôi tiện đường thôi. Với lại, đồng nghiệp giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà."
Chị tôi cười nhẹ, gật đầu, nhưng ánh mắt có vẻ muốn nói thêm điều gì đó. Cuối cùng, chị chỉ khẽ thở ra. "Dù sao cũng cảm ơn anh. Nếu hôm đó không có anh thì chắc tôi chẳng biết phải làm sao..."
Tôi nhướng mày. Đồng nghiệp à? Nhưng trông không giống quan hệ công việc bình thường lắm nhỉ...
Tò mò càng dâng lên, tôi quyết định nán lại xem tiếp.
Người đàn ông gật đầu, nâng chiếc hộp lên một chút. "À, để tôi mang hộ cô bộ VR này nhé. Công ty mua hẳn một lô để phát cho nhân viên, bảo là để trải nghiệm Chronicles of Caeltharion vào ngày mai phát hành."
Chị Linh hơi sững lại. "...Ồ, trùng hợp ghê." Chị bật cười, nhưng tôi để ý thấy tay chị khẽ chạm vào lọn tóc, một thói quen mỗi khi chị hơi lúng túng. "Sáng nay thằng em tôi cứ lải nhải về cái game này mãi. Chắc nó háo hức lắm."
Anh ta nhướn mày, có vẻ thích thú. "Em trai cô cũng mê game à?"
"Ừ, nó nghiện luôn ấy chứ." Chị tôi cười, nhưng rồi thoáng lưỡng lự, như thể không muốn cuộc trò chuyện kết thúc quá nhanh. "Nhất là mấy trò nhập vai kiểu này, có khi nó còn biết nhiều thứ hơn chúng ta đấy!"
Người đàn ông cười nhẹ. "Vậy mai chắc em cô cũng sẽ tham gia rồi."
Chị tôi gật đầu, nhưng thay vì đáp ngay, chị lại khẽ vuốt cổ tay áo—một hành động nhỏ nhưng khiến tôi phải nhướng mày. Khoan, chị mình vừa… ngượng à?
Không lẽ chị tôi có cảm tình với ông trưởng phòng này sao?
Tôi núp sau gốc cây, mắt mở to. Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác đánh bật sự tò mò về chuyện tình cảm của chị.
Công ty của họ mua VR đời mới nhất? Để cho nhân viên chơi Chronicles of Caeltharion?
Tôi cắn môi, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng. Nếu công ty họ chịu chi mạnh tay thế này, thì trò chơi này chắc chắn không phải hàng bình thường. Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác lóe lên. Gã này có vẻ sắp về rồi… Chị Linh ngại thế này chắc không dám níu giữ đâu. Mấy khi có cơ hội tốt thế này, mình phải giúp một tay mới được!
Nghĩ là làm, tôi hít một hơi thật sâu rồi bước ra, làm bộ như vừa mới về nhà. Tôi nhịn cười, tỏ vẻ ngây thơ nhất có thể rồi bước lại gần.
"A, chị! Sao hôm nay chị về sớm vậy?" Tôi liếc sang người đàn ông đứng cạnh. "Đây là ai thế? Bạn trai của chị hả?"
Chị Linh giật mình, lập tức xua tay. "Hả? Không! Không phải!"
Trưởng phòng cũng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ nụ cười điềm đạm. "À, tôi là đồng nghiệp của cô ấy."
Tôi giả vờ gật gù, nhưng chưa dừng lại ở đó.
"Ồ, đồng nghiệp à?" Tôi nhìn anh ta một lượt, cố tình nhấn giọng. "Anh có phải là vị sếp đẹp trai mà chị em hay nhắc đến không? Chị ấy nói hoài mà em chưa có dịp gặp. Hôm nay đúng là vinh hạnh quá!"
Chị Linh tái mặt ngay lập tức. "Này! Em nói bậy gì thế?!"
Trưởng phòng hơi nhướn mày, rõ ràng là bất ngờ, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên, như thể đang cố nhịn cười. "Ồ, tôi cũng muốn biết cô Linh hay nhắc gì về tôi."
Tôi vờ như không để ý đến gương mặt đỏ bừng của chị Linh, nhanh chóng chớp lấy cơ hội.
"À mà trùng hợp ghê, nhà em hôm nay nấu nhiều lắm. Anh chưa ăn tối đúng không? Hay vào nhà em ăn luôn đi?" Tôi cười hồn nhiên nhất có thể.
Chị Linh trợn mắt nhìn tôi, còn chưa kịp phản ứng thì trưởng phòng đã lên tiếng, giọng có chút bất ngờ nhưng cũng không hề từ chối ngay. "Ờ... tôi không muốn làm phiền đâu."
"Ôi dào, có gì đâu mà phiền!" Tôi xua tay, tiếp tục "đẩy thuyền". "Anh giúp đỡ chị em nhiều thế, coi như nhà em cảm ơn anh một bữa. Với lại, chị Linh nấu ăn ngon lắm đó, đảm bảo anh sẽ thích!"
Chị tôi tròn mắt nhìn tôi đầy hoảng hốt, còn anh ta thì bật cười, ánh mắt có chút hứng thú. "Vậy sao? Nếu cô Linh không phiền thì tôi cũng rất muốn thử."
Tôi quay sang chị, nháy mắt một cái. "Sao hả chị?"
Chị Linh nhìn tôi, rồi quay sang trưởng phòng, có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nhỏ giọng đáp: "...Không phiền đâu."
Tôi nén cười. Kế hoạch thành công bước một!
Buổi tối hôm đó, bữa cơm diễn ra trong một bầu không khí hơi khác thường. Chị Linh dù cố tỏ vẻ bình thản nhưng rõ ràng là có chút lúng túng khi ngồi ăn cùng trưởng phòng. Tay chị khẽ siết lấy đũa, thỉnh thoảng lại vô thức tránh ánh mắt của Minh. Tôi thì khỏi phải nói, liên tục tạo cơ hội cho hai người nói chuyện, thỉnh thoảng còn buông vài câu trêu chọc khiến chị tôi lườm nguýt.
Trưởng phòng – anh ta tên Minh – lại khá điềm đạm, thỉnh thoảng còn đáp lại trò đùa của tôi một cách hài hước, khiến tôi càng thêm ấn tượng. Dường như anh ấy cũng có cảm tình với chị mình. Nếu chị hạnh phúc, có lẽ mình cũng sẽ ủng nhận anh rể tương lai này.
Nhận thấy không khí giữa hai người ngày càng tự nhiên hơn, tôi quyết định tìm cớ chuồn trước khi làm kì đà cản mũi. Tôi vờ như chợt nhớ ra chuyện quan trọng, đứng dậy với vẻ mặt đầy tiếc nuối
"Thôi chết, em còn bài tập chưa làm! Hai người cứ tiếp tục nói chuyện nhé!"
Chị Linh trợn mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ, nhưng trước khi chị kịp phản ứng, tôi đã nhanh chóng lỉnh lên phòng, để lại không gian riêng tư cho hai người.
"Vừa lên phòng, tôi liền bật máy tính, háo hức lướt diễn đàn Chronicles of Caeltharion."
Mọi người bàn tán rất nhiều về tựa game này. Nghe nói game này sở hữu một loại tài nguyên mới, đến mức các quốc gia và tập đoàn lớn đều đổ vốn vào như một khoản đầu tư đầy tiềm năng. Có bài viết còn dự đoán rằng bất cứ ai có thiết bị điện tử đều sẽ tham gia trò chơi.
“Nghĩ cũng đúng, thời nay ai mà chẳng chơi game? Thậm chí ông bảo vệ trường tôi còn cày game nhiệt hơn cả đám học sinh nữa là!”
Vào group chat, tôi nhắn ngay:
Việt: Chúng mày mua game chưa? 12 giờ là mở server rồi đấy.
Sheh: Bọn tao mua rồi. Tí vào game nhớ kết bạn đấy nhé.
Zan: Party mạnh nhất mà không vào được top 1 thì xóa game đi nhá.
Sheh: Ok, hiểu rồi hội trưởng.
Fis: Tao vẫn làm Assassin nhá.
Sheh: Có ai tranh với mày đâu mà lo.
Tom: Vẫn role cũ đúng không?
Zan: Tao vẫn giữ role cũ.
Sheh: Tao đang tính chuyển sang role có damage tí, làm tanker chán quá.
Fis: Mày làm tank thì ai làm bao cát?
Zan: Lo gì, team mình toàn dân kỹ năng cao nhất rồi. À mà người nhà chúng mày có ai chơi game này không? Chị tao cũng chơi đấy.
Sheh: Mày nhắc mới nhớ, người quen tao ai cũng chơi game này. Có vẻ game này "real" rồi.
Cả nhóm cứ trò chuyện rôm rả, quên cả thời gian. Chợt nhìn đồng hồ, tôi giật mình—gần đến giờ vào game rồi!
Chạy xuống nhà, tôi phát hiện "anh rể tương lai" đã về, còn chị tôi thì trông khá vui vẻ. Nhưng vừa thấy tôi, thái độ của chị lập tức thay đổi 180 độ.
Chị Linh: "Mày hôm nay hơi láo đấy nhá!" Cốc vào đầu tôi một cái.
Tôi xoa đầu, cười trừ: "Nhưng em thấy chị hình như thích anh ấy mà?"
Chị tôi liếc tôi một cái, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên. "Được rồi, tha cho lần này. Mà bài tập làm xong chưa?"
Tôi lập tức lấp liếm: "À… mai em làm. Mà chị, tí nữa chị có vào game không?"
Chị tôi nhướng mày. "Chắc là có. Công ty dặn phải đăng nhập sớm vì lý do gì đấy."
Tôi cười hớn hở. "Thế lát nữa chị kết bạn với em nhé!"
Nhưng vừa dứt câu, tôi mới nhận ra sắc mặt chị Linh có gì đó là lạ.
"Mày lấy đâu ra tiền mua VR hả, Việt?"
Ơ… chết! Có vẻ tôi sắp ăn một trận đòn rồi.
Sau một màn "được chị dạy dỗ tận tình", cuối cùng chị cũng đồng ý kết bạn với tôi trong game. Kế hoạch thành công một nửa!
Lên lại phòng, tôi ngồi xuống trước máy tính, mắt dán chặt vào đồng hồ. Từng giây trôi qua chậm đến mức khó chịu. Tim tôi đập mạnh, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc được đặt chân vào thế giới mới.
10... 9... 8... 7...
Tôi nắm chặt tay.
6... 5... 4...
Hơi thở gấp gáp hơn.
3... 2... 1...
Cuối cùng—ĐĂNG NHẬP!
Chào mừng đến với Chronicles of Caeltharion. Một giọng nói phát ra từ một tinh linh nhỏ.
Tôi sững sờ trong giây lát, mất một lúc mới kịp phản ứng. Đây là... game á?
Vừa mới đăng nhập mà đã có một em tinh linh dễ thương chào đón sao? Đôi cánh nhỏ trong suốt khẽ rung động, đôi mắt to tròn long lanh nhìn tôi có vẻ đầy “thân thiện”. Từng đường nét trên gương mặt, mái tóc mềm mại đung đưa theo cử động... nhìn quá mức chân thực!
Khoan đã, đồ họa này thực sự là VR chứ không phải thế giới thật à?
Ủa, sao không tùy chỉnh nhân vật được? Nó lấy thẳng model ngoài đời của mình luôn à? Để xem nào... Giao diện thì cũng chẳng khác mấy so với mấy game VR khác.
"Chào mừng đến với Chronicles of Caeltharion!" Giọng nói từ tinh linh lại lần nữa vang lên nhưng có vẻ mang theo chút khó chịu. "Ta là Ari, hướng dẫn viên của cậu trong thế giới này!"
Tôi chớp mắt. "Ari? Ờm... chào nhóc."
Tinh linh nhỏ híp mắt lại. "Ngươi mới là nhóc! Nhưng thôi, bỏ qua đi. Trước khi bắt đầu, ta sẽ hướng dẫn ngươi về những quy tắc cơ bản trong trò chơi!"
Nó vung tay một cái, và hàng loạt biểu tượng cùng dòng chữ trong suốt hiện lên xung quanh tôi.
[Thông tin cơ bản]
-Cơ thể trong game: Dựa trên ngoại hình thực tế, không thể tùy chỉnh.
-Lối chơi: Hành động tự do, tương tác môi trường thực tế.
-Nhiệm vụ: Có thể nhận từ NPC hoặc tự khám phá.
-Thế giới: Một lục địa rộng lớn với nhiều khu vực chưa được khám phá.
-Tử vong: Mất hết vật phẩm không cố định, quay lại điểm lưu gần nhất (7 ngày)
Tôi đọc lướt qua, nhíu mày. "Không thể tùy chỉnh nhân vật? Chuyện quái gì vậy? Ít nhất cũng phải cho đổi kiểu tóc chứ?"
"Bảy ngày... nghĩa là sao? Chết xong phải chờ cả tuần mới hồi sinh à?"
Ari cười tinh nghịch, lơ lửng trước mặt tôi. "Đến lúc đó các ngươi sẽ hiểu thôi~"
Tôi khoanh tay, không hài lòng với câu trả lời mập mờ đó. "Không nói rõ được à?"
Ari lắc đầu, chống tay lên hông. "Hừm, ngươi nghĩ đây là một “trò chơi” thông thường sao? Thế giới này phản ánh chính bản thân ngươi! Mọi thứ trong đây đều chân thực đến từng chi tiết, kể cả ngươi!"
Tôi khoanh tay hơi nghi ngờ. "Vậy còn chỉ số nhân vật? Hệ thống kỹ năng? Có bảng trạng thái không?"
Ari mỉm cười tinh nghịch. "Có chứ! Nhưng nó không đơn giản như ngươi nghĩ đâu." Nó phất tay một cái, một bảng trạng thái bán trong suốt hiện ra trước mắt tôi.
— [Bảng trạng thái] —
Tên: Zan
Cấp độ: 1
Lực chiến: ???
Danh hiệu: Tân Binh
Tinh thần: Ổn định
Nghề nghiệp: Chưa xác định
Tín ngưỡng: ???
Danh hiệu: Tân Binh
Tôi ngẩn người. "Ủa? Sao lực chiến lại là dấu hỏi?"
Ari nhún vai. "Thế giới này không đánh giá ngươi bằng những con số cố định. Mọi thứ phụ thuộc vào khả năng thực sự của ngươi. Muốn mạnh hơn? Hãy tự mình luyện tập!"
Tôi nuốt nước bọt. Có vẻ như game này không hề đơn giản như tôi nghĩ…
Bảng trạng thái trước mắt tôi lấp lánh trong không trung, những con số mờ ảo khiến tôi cảm thấy hơi hoang mang.
"Lực chiến không hiển thị... Nghề nghiệp cũng chưa có... Còn cả cái 'Tín ngưỡng' là sao nữa?" Tôi lẩm bẩm, mắt vẫn dán chặt vào bảng thông tin.
Ari xoay một vòng giữa không trung, đôi cánh mỏng vỗ nhẹ tạo ra những hạt sáng lơ lửng. "Tín ngưỡng phản ánh niềm tin của ngươi. Nó có thể ảnh hưởng đến khả năng, vận may, thậm chí là cả cách thế giới này phản ứng với ngươi."
Tôi nhướng mày. "Vậy nếu tôi không tin vào gì hết thì sao?"
Ari nháy mắt tinh nghịch. "Thì ngươi sẽ lang thang vô định thôi! Nhưng đừng lo, rồi ngươi sẽ tìm ra con đường của riêng mình."
Tôi khoanh tay, suy nghĩ một lúc. "Vậy còn hệ thống kỹ năng? Tôi có thể học phép thuật hay võ thuật gì đó không?"
Ari vỗ tay một cái, khiến bảng trạng thái biến mất. "Dĩ nhiên là có! Nhưng ngươi không thể chỉ cần bấm nút để học kỹ năng như những game khác đâu. Mọi thứ ở đây đều dựa trên sự luyện tập thực tế. Nếu muốn dùng kiếm, hãy tập vung kiếm. Nếu muốn điều khiển ma thuật, trước tiên ngươi phải hiểu được dòng chảy mana."
Tôi nhíu mày. "Nghe có vẻ mệt nhỉ…"
Ari bật cười. "Có lẽ vậy, nhưng cũng thú vị hơn nhiều! Giờ thì... ngươi đã sẵn sàng để bước vào thế giới này chưa?"
Tôi hít một hơi sâu. Nhìn lại đôi tay mình trong game, cảm giác không khác gì ngoài đời thực. Không có chỉ số buff sức mạnh, không có thanh năng lượng dễ dàng nạp lại. Một thế giới rộng lớn đang chờ phía trước, và tôi sẽ phải tìm cách sinh tồn theo đúng nghĩa đen.
Tôi gật đầu. “Được rồi hãy giới thiệu về thế giới đi”
Ari xoay vòng giữa không trung, đôi cánh nhỏ lấp lánh tạo ra những vệt sáng nhàn nhạt. Nó khoanh tay, gật gù như một người hướng dẫn dày dạn kinh nghiệm.
"Chào mừng ngươi đến với lục địa Eldoria – một lục địa rộng lớn, hoang dã và đầy rẫy những điều bí ẩn. Nơi đây từng là một lục địa phồn thịnh, nhưng rồi chiến tranh, thảm họa và những bí ẩn chưa ai giải đáp đã biến nó thành một vùng đất nguy hiểm và đầy cơ hội."
Ari vỗ tay một cái, tạo ra một bản đồ lơ lửng trước mắt tôi. Những vùng đất trải dài với đủ loại địa hình: núi non hiểm trở, rừng rậm rậm rạp, sa mạc khô cằn, và cả những thành phố huy hoàng.
"Ngươi có thể đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì... nhưng nhớ nhé, mỗi nơi đều có luật lệ riêng. Một số vùng an toàn, một số khác lại chẳng khác gì địa ngục." Ari chỉ vào một khu vực tối đen trên bản đồ. "Như Hắc Địa, không ai từng quay về từ đó cả."
Tôi liếc nhìn bản đồ, tò mò. "Vậy còn những thành phố lớn thì sao?"
Ari gật đầu. "Có ba thế lực chính kiểm soát Eldoria:
Đế Quốc Veylund – hùng mạnh, quân đội thiện chiến, nhưng bị chi phối bởi các quý tộc tham vọng.
Liên Minh Tự Do Sylphern – những kẻ tin vào tự do, thương mại và sự cân bằng, nhưng không phải ai cũng đáng tin cậy.
Thánh Điện Solmaria – trung tâm tín ngưỡng và ma thuật, nơi những giáo đồ sở hữu sức mạnh huyền bí."
Nó nheo mắt, nhìn tôi đầy ẩn ý. "Và dĩ nhiên, vẫn còn những kẻ hoạt động trong bóng tối… Hắc tặc, hội sát thủ, phù thủy lẩn trốn, những kẻ bị nguyền rủa—mọi thứ ở Eldoria đều phức tạp hơn vẻ bề ngoài."
Tôi khoanh tay, suy nghĩ. "Vậy tôi có thể chọn theo phe nào không?"
Ari nhún vai. "Tất nhiên, nhưng hãy nhớ: mọi hành động của ngươi đều để lại dấu ấn. Hãy chọn khôn ngoan, vì nơi đây không đơn giản chỉ là trò chơi đâu."
Nó vỗ cánh bay lượn quanh tôi, giọng đầy hào hứng. "Giờ thì sao? Ngươi muốn bắt đầu hành trình ở đâu nào?"
Cả 3 nơi trên đều hơi nguy hiểm với newbie nhưng cũng đầy tiềm năng. Ari còn nơi nào an toàn hơn không
Ari chống tay lên hông, suy nghĩ một chút rồi gõ nhẹ vào không trung. Bản đồ lơ lửng trước mắt tôi thu nhỏ lại, tập trung vào một vùng đất ít nổi bật hơn.
"Hừm… nếu ngươi muốn một nơi ít nguy hiểm hơn, nhưng vẫn có cơ hội phát triển, ta khuyên nên bắt đầu từ Thị trấn Evervale."
Tôi nhìn chằm chằm vào khu vực được đánh dấu. Một vùng đất xanh tươi, nằm giữa những cánh rừng và những con sông nhỏ uốn lượn. Không có pháo đài khổng lồ hay những thành phố sầm uất, chỉ là một thị trấn nhỏ yên bình.
Ari tiếp tục giải thích:
"Evervale nằm ở vùng biên giữa Đế Quốc Veylund và Liên Minh Sylphern, không thuộc quyền kiểm soát trực tiếp của phe nào. Người dân ở đây chủ yếu là dân thường, thợ săn, lái buôn, và một số mạo hiểm giả cấp thấp. Một nơi tốt để làm quen với thế giới này mà không lo bị lôi vào chính trị hay chiến tranh ngay lập tức."
Tôi gật đầu, có vẻ hợp lý. "Có gì đáng chú ý ở đó không?"
Ari mỉm cười. "Có chứ!
Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả: Nơi ngươi có thể nhận nhiệm vụ đơn giản như săn thú, hái thảo dược, hộ tống thương nhân... Tốt để kiếm tiền và làm quen với hệ thống chiến đấu.
Chợ Đêm Evervale: Một khu giao thương thú vị, nơi có thể tìm thấy hàng hóa hiếm, thông tin hữu ích... và có thể cả những bí mật thú vị.
Thác Nước Lyria: Một nơi giàu mana, lý tưởng để luyện tập cách sử dụng phép thuật nếu ngươi muốn trở thành pháp sư.
Ari nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch. "Tất nhiên, an toàn không có nghĩa là hoàn toàn không có nguy hiểm. Nếu ngươi quá bất cẩn, vẫn có thể mất mạng như chơi!"
Tôi thở dài, nhưng ít nhất đây có vẻ là lựa chọn hợp lý nhất. "Được rồi, vậy bắt đầu từ Evervale đi."
“Vậy các vai trò trong game thì sao”
Ari vỗ tay một cái, tạo ra một bảng danh sách phát sáng trước mắt tôi. "Trong một party, mỗi người sẽ có vai trò riêng biệt. Thế giới này không ép buộc ngươi phải theo khuôn mẫu cố định, nhưng thông thường thì nhóm chiến đấu sẽ có những vai trò chính như sau."
Nó chỉ vào dòng đầu tiên, đôi cánh nhỏ khẽ rung lên.
"Tiên phong – hay còn gọi là Tank."
"Người này sẽ đứng ở tiền tuyến, chịu sát thương chính từ kẻ thù. Họ thường dùng giáp nặng, khiên lớn hoặc các kỹ năng phòng thủ để bảo vệ đồng đội." Ari xoay vòng trong không trung, bắt chước tư thế cầm khiên đầy mạnh mẽ. "Mạnh mẽ, kiên cường, nhưng nếu không có hỗ trợ, họ cũng sẽ sớm gục ngã."
Tôi gật đầu, rồi chỉ vào dòng tiếp theo. "Vậy còn cái này?"
Ari nháy mắt. "DPS."
"Những kẻ gây sát thương chính. Có hai loại: cận chiến và tầm xa. Kiếm sĩ, sát thủ, cung thủ, pháp sư hủy diệt... Những kẻ này tập trung vào việc tiêu diệt kẻ thù nhanh nhất có thể, nhưng bù lại thì phòng thủ yếu hơn." Nó vung tay một cái, làm xuất hiện hình ảnh ảo của một kiếm sĩ lao tới chém quái vật. "Ngầu lắm, đúng không?"
Tôi khoanh tay. "Ngầu thì có, nhưng dễ chết chứ gì."
Ari bật cười. "Chính xác!" Sau đó, nó chỉ vào một phần khác trên bảng.
"Support."
"Họ không phải những người chiến đấu trực tiếp, nhưng họ có thể tăng sức mạnh cho đồng đội, làm yếu kẻ địch hoặc tạo ra các hiệu ứng đặc biệt." Nó vẽ một vòng tròn phát sáng trong không trung. "Một nhóm có một người hỗ trợ tốt có thể chiến đấu hiệu quả gấp đôi."
Tôi gật gù, nhưng rồi nhíu mày. "Vậy ai hồi máu?"
Ari giơ hai tay lên trời. "Đây– Healer!"
"Những người này là linh hồn của party. Họ chữa trị vết thương, giúp đồng đội sống sót, thậm chí có thể hồi sinh nếu cần thiết." Nó vỗ nhẹ lên bảng, làm xuất hiện hình ảnh một pháp sư ánh sáng dùng phép hồi phục. "Nhưng nếu healer bị tiêu diệt, cả nhóm coi như xong đời!"
Tôi hít một hơi sâu. "Nghe áp lực quá."
Ari cười khúc khích. "Áp lực, nhưng cũng rất vinh quang!" Sau đó, nó chỉ vào dòng cuối cùng.
" Tactician."
"Không nhất thiết phải là người mạnh nhất, nhưng là người có cái đầu lạnh nhất. Họ phân tích tình huống, chỉ huy đội hình, thậm chí có thể triệu hồi sinh vật hỗ trợ." Nó vung tay, làm xuất hiện hình ảnh một thuật sĩ triệu hồi linh thú khổng lồ. "Họ là những người kéo cả team đến chiến thắng."
Và còn rất nhiều vai trò khác nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào bảng danh sách, trầm ngâm. "Vậy... ta có thể chọn nhiều vai trò cùng lúc không?"
Ari nhún vai. "Dĩ nhiên rồi! Thế giới này không giới hạn ngươi. Ngươi có thể thay đổi, phát triển, và kết hợp nhiều phong cách khác nhau để tạo ra lối chơi của riêng mình!"
Tôi khoanh tay, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. "Được rồi, tôi sẽ theo vai trò sở trường của mình—hỗ trợ hệ chiến."
Ari nhướng mày, đôi cánh vỗ nhẹ tạo ra vài đốm sáng lơ lửng. "Ồ? Ngươi thích làm hỗ trợ mà vẫn có thể chiến đấu sao? Một lựa chọn thú vị đấy!"
Tôi nhún vai. "Trong mọi game tôi từng chơi, tôi đều chọn kiểu này. Vừa có thể buff, vừa có thể chiến, không quá phụ thuộc vào đồng đội nhưng vẫn có ích."
Ari bật cười. "Vậy ngươi sẽ cần tìm một hướng đi phù hợp trong thế giới này. Không có bảng kỹ năng sẵn có đâu, tất cả đều phải do ngươi tự rèn luyện!"
Ari khoanh tay, nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ chờ đợi. "Ngươi hỏi nãy giờ cũng đủ để viết thành một cuốn hướng dẫn rồi đấy. Thế rốt cuộc ngươi có vào game không?"
Tôi bật cười, giơ hai tay lên như đầu hàng. "Được rồi, được rồi! Ta chỉ muốn chắc chắn là mình không chết lãng xẹt ngay khi vừa bước vào thế giới này thôi!"
Ari hừ nhẹ, đôi cánh mỏng vỗ nhè nhẹ, tạo ra một làn sóng ánh sáng bao quanh tôi. "Vậy thì, Zan... Chào mừng ngươi đến với thế giới mới. Đừng để bị ăn hành quá sớm đấy!"
Ánh sáng chợt lóe lên, và rồi… tôi chính thức bước vào cuộc phiêu lưu.
Mở mắt ra, tôi thấy mình đang đứng giữa một thị trấn mang đậm phong cách trung cổ. Những con đường lát đá trải dài dưới chân, hai bên là những tòa nhà gỗ với mái ngói xám, thấp thoáng khói bếp bốc lên từ các ống khói.
Những NPC—hoặc có thể là người chơi khác—đang đi lại tấp nập. Một số mặc giáp trụ, kiếm đeo bên hông, trong khi những người khác lại khoác áo choàng pháp sư, tay cầm gậy phép phát sáng. Không khí tràn ngập âm thanh rộn ràng của khu chợ gần đó, nơi các tiểu thương rao bán hàng hóa.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác gió lướt nhẹ qua da và mùi bánh mì mới nướng thoảng trong không khí. Mọi thứ chân thực đến mức tôi có cảm giác như mình đã thực sự bước vào một thế giới khác.
Ari bay lượn bên cạnh, đôi cánh nhỏ vỗ nhè nhẹ. "Chào mừng đến với thị trấn Evervale, nơi khởi đầu của hầu hết người chơi mới. Ở đây, ngươi có thể nhận nhiệm vụ, mua trang bị, hoặc chỉ đơn giản là khám phá. Nhưng nhớ đấy…"
Nó nhếch môi cười tinh nghịch. "Thế giới này không dễ dãi đâu. Chỉ cần bất cẩn một chút, ngươi sẽ chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng đâu."
Tôi siết chặt bàn tay, cảm giác hào hứng xen lẫn chút lo lắng. "Vậy... bước đầu tiên ta nên làm gì?"
Ari trầm ngâm một lát. “Có lẽ ngươi đến hội mạo hiểm giả để đăng kí giấy phép nếu tự ý hành động mà không có giấy phép thì cảnh vệ sẽ cho người vào tù ăn cơm mấy bữa đấy”
Tôi nhướng mày. "Thật luôn? Chỉ vì không có cái giấy phép mà bị tống vào tù à?"
Ari khoanh tay, gật đầu chắc nịch. "Dĩ nhiên rồi! Ở Evervale, bất kỳ ai mang vũ khí trên người hoặc muốn nhận nhiệm vụ và tham gia chiến đấu trong phạm vi thị trấn đều phải có giấy phép của Hội Mạo Hiểm Giả. Nếu không, ngươi sẽ bị coi là kẻ gây rối hoặc thậm chí là kẻ tình nghi. Cảnh vệ ở đây không hiền lành đâu”
Tôi thở dài. "Rồi rồi, vậy đi đăng ký luôn cho chắc. Mà sao người dân xung quanh có vẻ không thấy kì lạ khi có cả đống tinh linh xuất hiện ở trên đường vậy hả”
Ari vừa bay vừa nói. “Bọn ta là một phần nhỏ của hệ thống tách ra, các cư dân bản địa không thể thấy chúng ta được đâu”
Ari chỉ tay về phía một tòa nhà lớn nằm gần trung tâm thị trấn. Biển hiệu phía trước khắc hình hai thanh kiếm bắt chéo, bên dưới là dòng chữ "Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả" được chạm khắc một cách tinh xảo.
"Đây là nơi mọi mạo hiểm giả khởi đầu hành trình của minhf," Ari nói. "Đăng ký xong, ngươi sẽ nhận được một huy hiệu và quyền hạn cơ bản để nhận nhiệm vụ. Nhưng đừng mong có đặc quyền gì lớn lao lúc đầu, newbie thì vẫn là newbie thôi."
Tôi nhún vai. "Miễn là không bị tống vào tù là được."
"Vậy thì nhanh chân lên!" Ari hối thúc, bay lượn vòng quanh tôi như thể sợ tôi đổi ý.
Tôi hít một hơi, bước về phía Hội Mạo Hiểm Giả. Ở quầy lễ tân đông ngịt người, có vẻ toàn bộ player cả thị trấn đang ở đây vậy
Tôi nhăn mặt khi nhìn dòng người chen chúc trong hội trường. "Chết tiệt… đông vậy luôn à?"
Ari cười khúc khích. "Đương nhiên rồi! Mới vào game, ai chẳng phải đăng ký hội mạo hiểm giả? Ngươi nghĩ mình là người duy nhất chắc?"
Tôi đảo mắt nhìn quanh. Hầu hết bọn họ trông đều khá bình thường—ý tôi là, giống như người thật ngoài đời. Không có nhân vật kỳ dị với mái tóc màu neon hay ngoại hình phi thực tế như những game khác. Rõ ràng, cái hệ thống "ngoại hình thực tế" này khiến ai cũng trông... rất giống người bình thường.
"Được rồi, vậy ta xếp hàng chờ thôi." Tôi thở dài, tìm một chỗ ít đông nhất mà vẫn phải đứng sau ít nhất chục người.”
Sau một hồi chen chúc tôi cũng đến được quầy lễ tân. Một cô gái xinh đẹp đang nhìn tôi với nụ cười.
Cô lễ tân mỉm cười chuyên nghiệp, đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ điềm tĩnh. "Chào mừng đến với hội mạo hiểm giả chi nhánh Evervale. Ngài muốn đăng ký phải không?"
Tôi gật đầu, thở ra một hơi sau khi chen lấn suốt cả buổi. "Đúng vậy. Quy trình thế nào?"
Cô ấy lấy ra một tấm bảng gỗ khắc nhiều ký hiệu, rồi đẩy nó về phía tôi. "Để đăng kí ngài cần trải qua bài kiểm tra vào hội.
Tôi ngạc nhiên. "Khoan, không phải chỉ cần đóng tiền là xong à?"
Cô lễ tân khẽ cười, lắc đầu. "Hội Mạo Hiểm Giả không nhận bừa đâu. Mọi ứng viên đều phải vượt qua bài kiểm tra đánh giá năng lực trước khi được cấp thẻ chính thức. Bài kiểm tra bao gồm ba giai đoạn: Lý thuyết, Kiểm tra thể lực, và Thực chiến. Chúng tôi phải đảm bảo rằng mỗi mạo hiểm giả đều có đủ kiến thức, sức khỏe và kỹ năng chiến đấu tối thiểu để sống sót ngoài kia."
Ari bay quanh tôi, vỗ cánh lấp lánh. "Nói trắng ra là nếu không đủ trình, ngươi sẽ bị loại ngay từ vòng đầu!"
Tôi khoanh tay suy nghĩ. "Vậy phần lý thuyết sẽ kiểm tra cái gì?"
Cô lễ tân đặt một xấp tài liệu lên bàn. "Kiến thức về quái vật, sinh tồn, luật lệ của hội, và cách vận hành nhiệm vụ. Đừng lo, không quá khó đâu."
"Kiểm tra thể lực thì sao?"
Ari nhếch môi. "Chạy bộ, chống đẩy, nhảy cao, kiểm tra phản xạ—mấy bài căn bản thôi. Nếu ngươi không qua nổi thì đừng mơ đến việc làm mạo hiểm giả."
Tôi thở dài. "Còn thực chiến?"
Cô lễ tân nhoẻn cười. "Tùy vào lựa chọn của ngài. Hoặc đấu với bù nhìn tập luyện, hoặc đối đầu với một người kiểm tra của hội, hoặc đấu với người đăng kí khác."
Tôi gật gù. "Hiểu rồi... Thế bây giờ tôi đăng ký luôn được chứ?"
Cô ấy lấy ra một tờ giấy, đặt trước mặt tôi. "Xin hãy điền thông tin của ngài vào đây. Bài kiểm tra sẽ bắt đầu ngay sau khi hoàn tất thủ tục!"
Tôi ngẫm nghĩ một chút. "Vậy nếu tôi chưa muốn thi ngay thì có thể chuẩn bị trước không?"
Cô lễ tân gật đầu. "Dĩ nhiên. Ngài có thể đến sân tập để rèn luyện kỹ năng chiến đấu hoặc kiểm tra thể lực. Nếu muốn học thêm về lý thuyết, thư viện của hội cũng luôn mở cửa cho mọi người."
Tôi thở dài. "Có vẻ như không thể làm biếng được rồi..."
Cô lễ tân mỉm cười. "Lựa chọn là của ngài. Nếu cảm thấy tự tin, ngài có thể đăng ký thi ngay. Nếu chưa sẵn sàng, hãy tận dụng sân tập và thư viện. Dù sao thì, một mạo hiểm giả giỏi không chỉ mạnh về thể lực, mà còn cần hiểu biết về thế giới này."
Tôi quyết định trước tiên nên hiểu rõ về mana trước khi lao vào chiến đấu. "Đến thư viện trước đi," tôi nói. "Dù sao thì nếu không biết cách sử dụng mana, tôi cũng chẳng làm gì được."
Ari gật gù. "Lựa chọn không tệ. Kiểm soát mana là nền tảng của rất nhiều kỹ năng trong thế giới này. Đi thôi!"
Thư viện Hội Mạo Hiểm Giả là một tòa nhà lớn với những bức tường đá cổ kính, bên trong ngập tràn giá sách cao vút và ánh sáng dịu nhẹ từ những viên tinh thạch lơ lửng trên không. Không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách và tiếng bút lách cách ghi chép.
Tôi tiến đến quầy thủ thư, nơi một ông lão có bộ râu trắng dài đang ngồi đọc sách. Ông ngước lên nhìn tôi qua cặp kính mỏng. "Mạo hiểm giả trẻ tuổi, ngươi cần gì?"
"Tôi muốn tìm sách hướng dẫn sử dụng mana cho người mới," tôi trả lời.
Ông lão gật đầu, vươn tay lấy một cuốn sách dày trên giá gần đó rồi đặt trước mặt tôi. [Nhập Môn Mana: Dòng Chảy và Kiểm Soát].
"Tập trung và đọc kỹ. Mana không phải thứ dễ dàng điều khiển, nhưng nếu hiểu rõ bản chất của nó, ngươi sẽ mạnh lên rất nhiều," ông lão nói chậm rãi.
Tôi gật đầu, cầm sách tìm một góc yên tĩnh và bắt đầu lật từng trang.
Những điểm chính trong sách:
Mana tồn tại khắp nơi, chảy trong không khí, trong cơ thể sinh vật, và ngay cả trong những vật vô tri.
Cách cảm nhận mana: Nhắm mắt, tập trung vào hơi thở, cảm nhận dòng chảy bên trong cơ thể.
Điều khiển mana: Khi đã cảm nhận được, hãy thử di chuyển nó. Tập trung vào từng bộ phận cơ thể để dẫn dắt năng lượng.
Tiêu hao mana: Dùng mana sẽ tiêu hao lực tinh thần. Nếu dùng quá mức, có thể mất ý thức.
Khả năng tương thích: Mỗi người có mức độ tương thích khác nhau với từng loại mana, điều này có thể ảnh hưởng đến khả năng học phép thuật sau này.
Tôi đọc đến đây thì Ari ghé sát lại, cười tinh nghịch. "Thế nào? Có thấy hấp dẫn không?"
Tôi đóng sách lại, hít một hơi thật sâu. "Có vẻ không dễ chút nào. Nhưng ít nhất cũng có hướng để thử."
Ari vỗ tay. "Vậy thì thử ngay đi! Nhắm mắt lại, tập trung, và tìm kiếm dòng chảy mana trong cơ thể ngươi!"
Tôi đặt tay lên đầu gối, nhắm mắt lại, cố gắng làm theo hướng dẫn trong sách…
Tôi nhắm mắt, tập trung vào hơi thở như sách hướng dẫn. Ban đầu, tôi không cảm nhận được gì ngoài nhịp tim và hơi thở đều đặn. Nhưng rồi, dần dần, có gì đó khác biệt… một cảm giác mơ hồ, như một dòng chảy ấm áp len lỏi trong cơ thể.
Tôi khẽ nhíu mày, cố gắng tập trung hơn. Dòng chảy đó dường như di chuyển theo từng nhịp tim, lan tỏa từ lồng ngực đến các chi.
Ari quan sát, mỉm cười. "Thường thì các 'người chơi' sẽ thích nghi rất nhanh. Nhưng cũng có người mất hàng tuần để cảm nhận được mana trong cơ thể."
Tôi mở mắt, vẫn còn hơi mơ hồ. "Cảm giác như có gì đó đang chảy trong người, nhưng tôi không chắc có phải mana không."
Ari gật gù. "Vậy là ngươi đang đi đúng hướng. Bây giờ, hãy thử di chuyển nó. Hãy hình dung dòng mana trong người ngươi như một con suối nhỏ, và ngươi là người dẫn dắt dòng nước ấy."
Tôi gật đầu, nhắm mắt lại một lần nữa. Lần này, tôi cố gắng "đẩy" dòng chảy đó về phía bàn tay phải. Cảm giác hơi nhột nhạt, nhưng… chẳng có gì xảy ra. Tôi thử mạnh hơn, tập trung toàn bộ ý chí vào nó.
Bỗng nhiên, đầu ngón tay tôi tê rần, một tia sáng nhàn nhạt lóe lên trong không khí.
Ari vỗ tay cười khúc khích. "Tốt lắm! Ngươi đã bước được bước đầu tiên rồi!"
Tôi nhìn chằm chằm vào tay mình, trong lòng vừa phấn khích vừa bối rối. Nếu đây mới chỉ là bước đầu, thì để sử dụng phép thuật thực sự, tôi còn phải luyện tập bao nhiêu nữa đây…?
Ari lượn quanh tôi, đôi cánh nhỏ vỗ nhè nhẹ, tạo ra những tia sáng lấp lánh. "Nếu ngươi muốn đi theo hướng hỗ trợ, vậy thì trước hết phải hiểu về bản chất của phép thuật hỗ trợ đã."
Tôi gật đầu, chăm chú lắng nghe.
"Có ba dạng phép hỗ trợ cơ bản," Ari giơ ba ngón tay lên. "Thứ nhất, phép trị liệu – dùng để chữa lành vết thương, hồi phục thể lực. Thứ hai, phép cường hóa – giúp tăng cường sức mạnh, tốc độ, phản xạ hoặc sức chịu đựng. Và cuối cùng, phép bảo hộ – tạo ra lá chắn hoặc giảm thiểu sát thương từ đòn tấn công."
Tôi nhíu mày. "Vậy tôi có thể học cả ba loại chứ?"
Ari cười. "Dĩ nhiên! Nhưng học hết thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Ngươi nên tập trung vào một hướng trước thì hơn."
Tôi suy nghĩ một lúc. Nếu đi theo hướng hỗ trợ chiến đấu, phép cường hóa sẽ giúp ích rất nhiều. Nhưng nếu muốn đóng vai trò hỗ trợ toàn diện, phép trị liệu là lựa chọn tốt hơn.
Ari vỗ tay một cái. "Thử dùng mana để kích hoạt một phép cường hóa đơn giản đi! Tưởng tượng dòng mana trong cơ thể ngươi, gom nó lại trong đôi chân và nghĩ đến việc mình sẽ nhanh hơn."
Tôi hít sâu, nhắm mắt tập trung. Cảm giác dòng chảy mana bắt đầu di chuyển xuống chân. Khi tôi mở mắt ra và thử bước một bước—
Vù!
Cơ thể tôi bất ngờ lao về phía trước nhanh hơn bình thường, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Ari bật cười. "Hahaha! Không tệ đâu! Nhưng kiểm soát chưa tốt lắm nhỉ?"
Tôi chống tay xuống đất, cười gượng. "Cái này... có vẻ hơi nguy hiểm."
Ari gật đầu. "Mọi phép thuật đều cần luyện tập để kiểm soát tốt hơn. Ngươi có thể thử lại nhiều lần ở sân tập."
Tôi nắm chặt bàn tay, cảm giác hào hứng dâng lên. Một con đường mới đã mở ra trước mắt—giờ chỉ còn phải bước tiếp mà thôi!
Sau vài tiếng miệt mài luyện tập trong game, tôi đã nắm được những kiến thức cơ bản về phép thuật hỗ trợ.
Hiện tại, tôi có thể sử dụng Tăng tốc một cách khá ổn định mà không lao đầu xuống đất nữa. Cường hóa sức mạnh cũng giúp tôi nâng được những vật nặng hơn một chút so với bình thường. Còn lá chắn ma thuật, dù chỉ duy trì được trong vài giây, cũng đủ để đỡ một đòn nhẹ.
Ari bay lượn xung quanh, quan sát với ánh mắt hài lòng. "Không tệ, ngươi tiếp thu nhanh đấy! Với tốc độ này, sớm muộn gì ngươi cũng có thể trở thành một hỗ trợ đắc lực trong đội hình."
Tôi duỗi tay, cảm nhận dòng mana vẫn còn chảy nhẹ trong cơ thể. "Nhưng mình mới chỉ biết cách sử dụng, chưa thực sự thành thạo lắm. Cần phải luyện tập nhiều hơn."
Ari gật đầu. "Chính xác! Thế nên tốt nhất là ngươi nên thực hành trong thực chiến. Nếu chỉ luyện tập mãi mà không áp dụng vào tình huống thật thì sẽ không bao giờ đạt đến cấp độ cao hơn đâu."
Tôi nhìn ra cửa thư viện, nơi ánh hoàng hôn đang nhuộm đỏ bầu trời. Đã đến lúc bước ra ngoài thế giới rộng lớn này và thử nghiệm khả năng của mình rồi.
Tôi hít một hơi sâu rồi rời khỏi thư viện, quay lại hội mạo hiểm giả để tham gia bài kiểm tra gia nhập.
Bên trong hội quán, đám đông vẫn khá đông đúc, nhưng tôi đã quen với khung cảnh này rồi. Tôi tiến về phía quầy lễ tân, nơi cô tiếp tân ban nãy vẫn đang làm việc. Khi thấy tôi, cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng.
"Ngài đã sẵn sàng tham gia bài kiểm tra chưa?"
Tôi gật đầu. "Tôi đã luyện tập một chút ở thư viện. Giờ tôi muốn tham gia bài kiểm tra."
Cô tiếp tân ghi chép gì đó lên giấy rồi chỉ tay về phía một cánh cửa lớn bên cạnh. "Mời ngài vào phòng kiểm tra. Bài kiểm tra sẽ gồm ba phần: lý thuyết, kiểm tra thể lực và thực chiến. Chúc ngài may mắn."
Tôi bước vào phòng kiểm tra, nơi có vài người khác cũng đang chờ đến lượt. Ở phía trước, một người đàn ông trông có vẻ là giám khảo đang nhìn chúng tôi với ánh mắt sắc bén.
"Được rồi, ai muốn thi trước?"
Tôi hít một hơi, bước lên. "Tôi sẽ thi trước."
Giám khảo gật đầu. "Tốt. Bắt đầu với phần kiểm tra lý thuyết."
Tôi ngồi xuống bàn, trước mặt là một xấp giấy câu hỏi. Người giám khảo đặt một chiếc đồng hồ cát nhỏ xuống bàn.
"Ngươi có 15 phút để hoàn thành bài kiểm tra. Bắt đầu!"
Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua các câu hỏi:
1. Mana được điều khiển bằng cách nào?
A. Tập trung ý chí
B. Hô to câu thần chú
C. Dùng vật phẩm phép thuật
D. Tất cả các phương án trên
2. Quái vật nào thường xuất hiện ở rìa thị trấn?
A. Slime
B. Sói hoang
C. Goblin cấp thấp
D. Tất cả các phương án trên
3. Hội mạo hiểm giả có nhiệm vụ gì?
A. Quản lý và hỗ trợ mạo hiểm giả
B. Cung cấp nhiệm vụ và bảo vệ dân làng
C. Kiểm soát tài nguyên và thông tin về quái vật
D. Tất cả các phương án trên
...
Các câu hỏi không quá khó, nhưng vẫn đòi hỏi kiến thức cơ bản. Tôi nhanh chóng điền đáp án, hoàn thành bài kiểm tra trước khi đồng hồ cát chảy hết.
Người giám khảo cầm bài của tôi lên, lướt qua một lượt rồi gật đầu.
"Không tệ. Ngươi qua vòng lý thuyết." Kiểm tra thể lực
Tôi được dẫn ra một sân tập rộng rãi phía sau hội quán. Một giám khảo khác đứng chờ sẵn.
"Kiểm tra thể lực gồm ba phần: chạy nước rút, kiểm tra sức bền và kiểm tra sức mạnh."
Bài kiểm tra diễn ra như sau:
1. Chạy 100 mét trong thời gian giới hạn.
2. Hít đất và gập bụng liên tục trong một khoảng thời gian.
3. Nhấc một tảng đá nặng để kiểm tra sức mạnh cơ bắp.
Tôi khởi động nhanh, rồi bắt đầu phần kiểm tra. Cảm giác cơ thể trong game không khác ngoài đời thực là bao, có vẻ tôi vẫn phải dựa vào thể lực thực sự của mình.
Sau khi hoàn thành, giám khảo nhìn tôi, gật đầu.
"Thể lực tạm ổn. Qua!"
Phần 3: Thực chiến
Tôi được đưa đến một đấu trường nhỏ, nơi đã có một số người đang thi đấu. Một giám khảo khác tiến đến, tay cầm danh sách.
Giám khảo nhìn vào danh sách, rồi gật đầu.
"Ngươi sẽ đấu với Kain, một pháp sư."
Từ trong đám đông, một thanh niên tóc bạc bước ra. Hắn mặc áo choàng nhẹ, tay cầm một cây trượng dài, đầu trượng khảm một viên ngọc lấp lánh. Tên hiển thị phía trên đầu hắn:
Kain – Cấp 1
Danh hiệu: Tân Binh
Ari bay lượn quanh tôi, thì thầm: "Tên này có vẻ khá đấy. Đã có một trang bị bậc thường khi mới chơi rồi
Kain cười nhạt, xoay trượng một vòng. "Một pháp sư sao”
Tôi nắm chặt tay, cảm giác hơi hồi hộp nhưng cũng phấn khích. Đây là cơ hội để kiểm tra kỹ năng của mình sau vài tiếng luyện tập.
Giám khảo giơ tay lên. "Hai đấu thủ, sẵn sàng."
Một cơn gió nhẹ thổi qua đấu trường. Tôi hít sâu, tập trung chuẩn bị niệm phép.
"Trận đấu bắt đầu!"
Ngay khi giám khảo hô bắt đầu, Kain không chần chừ mà vung trượng lên.
"Gió lốc – Cắt!"
Một lưỡi kiếm gió sắc bén phóng thẳng về phía tôi với tốc độ kinh hoàng. Tôi giật mình, vội lách người sang một bên, nhưng vẫn cảm nhận được cơn gió sắc lẹm lướt qua da, để lại một vết xước nhỏ.
Ari hét lên: "Cẩn thận! Phép hệ phong không chỉ nhanh mà còn có thể liên tục tấn công!"
Kain nheo mắt, nhếch mép cười. "Tránh được à? Nhưng thử cái này xem!"
Hắn vung trượng lần nữa, lần này là một loạt những lưỡi gió nhỏ xoay tròn, tạo thành một cơn bão mini cuốn thẳng về phía tôi.
Tôi siết chặt tay, phải phản công ngay nếu không sẽ bị áp đảo mất!
Tôi lùi nhanh lại, đưa tay vẽ một vòng tròn trong không khí, tập trung dòng chảy mana trong cơ thể.
"Khiên Ma Lực!"
Một lớp màn sáng màu lam nhạt bao bọc lấy tôi ngay khi những lưỡi gió ập đến. Những đòn tấn công của Kain chạm vào lớp khiên, làm nó rung lên dữ dội, nhưng không thể xuyên thủng ngay lập tức.
Kain cười khẽ, giơ trượng lên. "Vậy thử xem cái này thì sao?"
Hắn tụ mana trên đầu trượng, những tia lửa li ti bắt đầu xuất hiện.
Ari hốt hoảng hét lên: "Là Hỏa Tiễn! Tránh ngay đi, nó mạnh hơn phép gió ban nãy nhiều đấy!"
Tôi nghiến răng, biết rằng chỉ phòng thủ sẽ không giúp mình chiến thắng.
"Nếu chỉ đứng yên chịu trận thì mình sẽ thua mất! Phải phản công thôi!"
Ngay khi quả cầu lửa của Kain bắn đến, tôi vung tay về phía mặt đất.
"Tăng Cường - Gia Tốc!"
Một luồng ánh sáng xanh bao quanh đôi chân tôi, gia tăng tốc độ di chuyển. Ngay khoảnh khắc quả cầu lửa gần chạm vào, tôi lao nhanh sang một bên, lướt đi như một cơn gió, tránh đòn trong gang tấc!
Kain thoáng ngạc nhiên. "Nhanh vậy sao?"
Kain nhìn tôi chằm chằm, có vẻ không ngờ tôi có thể né đòn dễ dàng như vậy. Hắn nghiến răng, rồi nhanh chóng tụ mana lần nữa.
Tôi hít sâu, nếu cứ phòng thủ mãi thì chẳng có cách nào thắng được. Kain có lợi thế về phép tấn công, nhưng tôi có tốc độ. Vậy thì…
"Gia Tốc!"
Cơ thể tôi lao vút về phía trước như một mũi tên.
"Gì!?" Kain giật mình, vội vã niệm phép mới. Nhưng tôi sẽ không để hắn kịp phản ứng.
"Khiên Ma Lực!"
Tôi kích hoạt tấm khiên ngay trước nắm đấm của mình. Nếu nó có thể chặn lửa, vậy tại sao không dùng nó để tấn công?
BÙM!
Cú đấm bọc khiên đập thẳng vào phần bảo vệ ngực của Kain, tạo ra một vụ chấn động nhỏ. Hắn lảo đảo, mắt mở to vì bất ngờ.
"Khốn kiếp!"
Hắn nghiến răng, cố gắng giữ thăng bằng, nhưng tôi không cho hắn cơ hội.
"Gia Tốc!"
Tôi lại lao đến, lần này nhắm vào chân hắn. Kain chưa kịp phản ứng thì tôi đã quét chân hắn bằng toàn bộ lực quán tính, khiến hắn ngã ngửa xuống đất.
"Chết tiệt…!"
Hắn giơ tay lên, định niệm một phép cuối cùng.
Không được, mình phải chấm dứt ngay bây giờ!
Tôi giơ nắm đấm lên, khiên ma lực vẫn bao phủ xung quanh.
"Dừng lại!"
Một giọng nói vang lên. Người giám sát trận đấu giơ tay ra hiệu.
"Kain không còn khả năng chiến đấu. Người chiến thắng là—"
Tôi thả lỏng tay, hơi thở gấp gáp. Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
"Cậu thắng… Không tệ đấy." Kain ngồi dậy, nhếch môi cười cay đắng. Tôi cứ nghĩ mình là người học phép nhanh nhất trong mọi người chơi chứ. Chào cậu tôi là Kain.
Tôi nhướng mày nhìn hắn. "Cậu vừa thua mà vẫn tươi tỉnh thế à?"
Kain bật cười, phủi bụi trên áo. "Thua thì thua, nhưng tôi chưa thấy ai học phép nhanh như cậu đấy. Bọn người chơi khác còn chưa nắm được khái niệm cơ bản, còn cậu thì…" Hắn nhìn tôi đầy tò mò.
Tôi khoanh tay, nhún vai. "Chắc tôi có năng khiếu chăng?"
"Ha! Năng khiếu à?" Kain khoác vai tôi đầy thân thiện. "Vậy sao không thử đấu một trận khác, lần này tôi sẽ nghiêm túc hơn?"
Tôi cười khẽ, gạt tay hắn ra. "Để khi khác đi. Bây giờ tôi còn phải hoàn thành bài kiểm tra đã."
Kain gật đầu. "Được thôi! Nhưng nhớ đấy, tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Nhìn hắn rời đi, tôi khẽ thở dài. Xem ra mình đã lọt vào tầm ngắm của một đối thủ đáng gờm rồi.
Sau các thủ tục tôi đã có huy hiệu mạo hiểm giả cùng giấy chứng nhận. Tôi nhìn xuống huy hiệu mạo hiểm giả trong tay. Một tấm kim loại nhỏ với biểu tượng của hội, đơn giản nhưng lại mang ý nghĩa quan trọng—tấm vé thông hành để tôi có thể tự do hoạt động trong thế giới này.
Ari lượn vòng quanh tôi, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng. "Chúc mừng! Giờ ngươi chính thức là một mạo hiểm giả rồi. Cảm giác thế nào?"
Tôi cất giấy chứng nhận vào túi, nhún vai. "Cũng không khác lắm... nhưng ít ra tôi không còn bị cảnh vệ tống vào tù nữa."
Ari bật cười. "Đúng vậy! Giờ ngươi có thể nhận nhiệm vụ, kiếm tiền, mua trang bị—và dĩ nhiên, tự lo liệu lấy mạng sống của mình."
Tôi híp mắt nhìn nó. "Nghe có vẻ không ổn lắm nhỉ."
"Ổn hay không là do ngươi quyết định thôi." Ari xoay người giữa không trung. "Vậy... bước tiếp theo là gì? Ngươi định nhận nhiệm vụ đầu tiên chứ?".
Cái gì đã gần 7 giờ sáng rồi à tôi phải còn đi học nữa, nay là buổi đầu tiên mà.
Ari chớp mắt nhìn tôi. "Ồ? Hóa ra ngoài đời ngươi vẫn còn việc phải làm à?"
Tôi thở dài, nhìn lên bầu trời trong game đã bắt đầu chuyển sang ánh hoàng hôn. "Chết thật, tôi còn chưa ngủ mà sắp phải đi học rồi..."
Ari cười tinh nghịch. "Vậy thì nên thoát ra nghỉ ngơi đi. Dù sao thì, thế giới này vẫn sẽ ở đây chờ ngươi quay lại mà."
Tôi lưỡng lự một chút, rồi mở menu đăng xuất. "Được rồi, để lần sau tiếp tục vậy."
Màn hình dần tối lại, cảm giác cơ thể nhẹ bẫng trong giây lát...
Tôi lao ra khỏi giường, vơ vội bộ đồng phục và thay đồ trong tốc độ ánh sáng. Chưa kịp buộc dây giày tử tế, tôi đã phóng ra khỏi cửa, vừa chạy vừa kiểm tra điện thoại.
6:58 AM.
"Chết tiệt, suýt nữa thì trễ!" Tôi lẩm bẩm, chân tăng tốc như thể đang kích hoạt phép Gia Tốc trong game.
Con đường đến trường vẫn như mọi ngày, nhưng sau một đêm cày game căng thẳng, tôi cảm giác đầu óc mình hơi choáng váng. Hình ảnh phép thuật, chiến đấu, và cả Ari vẫn còn vương vấn trong tâm trí.
"Chắc phải quen dần với việc cân bằng game và đời thực thôi..." Tôi thở dài, tiếp tục chạy đến trường trước khi chuông vào lớp vang lên.